Duyên Nam

Nổi Buồn Cuối Chiều






Anh yêu em! Đâu chỉ có tình thương!
Là tri kỹ..mình chung đường chung bóng
Khi yêu nhau ta nhìn đời khát vọng
Một tương lai...không cõng những lệ nhòa.

Thời gian đi...cây cũng lớn...tuổi già
Nhưng thế nào cũng là trên đám cỏ
Mất đâu rồi... hồn nhiên đôi mắt thỏ?
Sớm đợm buồn khi ngoài ngỏ mưa ngâu?

Có anh đây ...sao lại phải lo sầu?
Mặc thời gian...vó câu qua trong gió
Nếu có buồn...nói ra... đừng nhăn nhó
Và có thể...buông bỏ những lý do?

Em bịnh sao? Trời đổi tiết... hay ho?
Đi bác sĩ...người ta cho thuốc xử
Đã là người...xác thịt...sống hay tử
Thì ngày về..cũng là thứ trẻ con.

Sánh làm sao...với sắp nhỏ còn son
Chúng khoẻ mạnh những ngày còn dương thế
Đã một thời...em là Lan là Huệ
Lắm lời khen thay thế những dèm pha.

Em là em, xưa và nay vẫn  là
Một hiền phụ...thế mà anh đã chịu
Không có em ...trần gian...rồi sẽ  thiếu
Lực sinh tồn...như những kiểu hoa tàn.
 
Duyên nam

Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 4 tháng 5 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "Nổi Buồn Cuối Chiều"